Suy Niệm Lời Chúa
Lễ Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ
Chúng ta hãy cùng nhau thực hiện một cuộc hành hương trong tâm tưởng, quay ngược dòng thời gian, trở về với một Lễ Vượt Qua xa xưa tại Giêrusalem. Hãy hình dung một thành phố nhộn nhịp, không khí rộn ràng của ngày đại lễ, những dòng người đông đúc từ khắp nơi đổ về. Giữa đám đông ấy, có một gia đình nhỏ bé và thánh thiện từ Nadarét: ông Giuse, một người thợ mộc trầm lặng; bà Maria, một người phụ nữ với ánh mắt sâu thẳm; và cậu con trai Giêsu, vừa tròn mười hai tuổi, độ tuổi của sự trưởng thành trong đức tin Do Thái. Họ đã chu toàn mọi bổn phận của ngày lễ, lòng tràn ngập niềm vui và sự sốt sắng.
Rồi cuộc lễ kết thúc. Đoàn hành hương bắt đầu hành trình trở về. Giữa tiếng cười nói, tiếng lừa kêu, tiếng bánh xe lăn trên sỏi đá, họ tin rằng con mình đang ở đâu đó trong đoàn, có lẽ đang đi cùng những người bà con, bạn bè. Nhưng khi màn đêm buông xuống và các gia đình quây quần lại, một sự thật kinh hoàng ập đến: Giêsu không có ở đó.
Hãy dừng lại một chút để cảm nhận nỗi lòng của Đức Maria và Thánh Giuse. Đó không chỉ là sự lo lắng đơn thuần. Đó là sự hoảng hốt, là nỗi đau xé lòng của cha mẹ khi lạc mất đứa con độc nhất. Thánh Luca đã dùng một từ rất mạnh: họ đã “đau khổ” tìm con. Ba ngày. Ba ngày dài đằng đẵng, họ quay ngược lại Giêrusalem, rảo khắp các con phố, hỏi thăm từng người quen. Ba ngày ấy có lẽ là hình ảnh cô đọng nhất về những đêm tối đức tin trong cuộc đời mỗi chúng ta. Đó là những lúc chúng ta cảm thấy mình “lạc mất Chúa Giêsu”: khi lời cầu nguyện trở nên khô khan, khi đường lối của Chúa có vẻ mâu thuẫn và khó hiểu, khi một biến cố đau thương xảy đến và chúng ta, trong thinh lặng của tâm hồn, chỉ biết thốt lên: “Lạy Chúa, Ngài ở đâu?”.
Cuối cùng, họ tìm thấy Người. Không phải ở một góc chợ hay một quán trọ, mà ở nơi trang trọng nhất: Đền Thờ, nhà của Cha Người. Và cảnh tượng họ thấy càng làm họ “sửng sốt”. Cậu bé Giêsu không phải đang sợ hãi hay khóc lóc, mà đang ngồi giữa các bậc thầy thông luật, “vừa nghe họ, vừa đặt câu hỏi”. Lời trách yêu của Đức Maria bật ra từ sâu thẳm trái tim một người mẹ: “Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy? Con thấy không, cha con và mẹ đây đã phải đau khổ tìm con!”. Đó là tiếng kêu của tình yêu, của sự lo lắng, của một sự nhẹ nhõm vỡ òa khi tìm lại được báu vật quý giá nhất đời mình.
Và chính lúc này, câu trả lời của Chúa Giêsu đã đẩy mầu nhiệm lên một tầm cao mới, một sự sâu thẳm mà trí tuệ con người không thể dò thấu: “Sao cha mẹ lại tìm con? Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao?”. Đây là những lời đầu tiên của Chúa Giêsu được ghi lại trong Tin Mừng Luca, và chúng mang một sức nặng khôn tả. Ngài nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vạch ra một sự khác biệt: “cha con” mà Mẹ nói đến là Thánh Giuse, còn “Cha Con” mà Ngài nói đến là chính Thiên Chúa. Đây không phải là sự bất hiếu, mà là một sự mặc khải về căn tính đích thực của Ngài. Ngài thuộc về một nơi khác, một sứ mạng khác, một sự vâng phục cao cả hơn.
Thánh Luca ghi lại một chi tiết quan trọng: “Nhưng ông bà không hiểu lời Người vừa nói”. Họ không hiểu. Ngay cả Đức Maria, người đã được Sứ thần truyền tin, người đã cưu mang Ngôi Lời, cũng đứng trước một bức màn mầu nhiệm. Và chính tại điểm “không hiểu” này, Trái Tim Vô Nhiễm của Mẹ đã dạy cho chúng ta bài học vĩ đại nhất của đức tin.
Mẹ đã không đòi hỏi một lời giải thích cặn kẽ. Mẹ đã không bực tức hay oán trách vì sự khó hiểu của Con mình. Mẹ đã làm điều mà Mẹ luôn làm khi đối diện với mầu nhiệm của Thiên Chúa: “Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng”.
Trái tim của Mẹ đã trở thành một thánh điện, một kho tàng sống động. Động từ “ghi nhớ” ở đây không có nghĩa là cất giữ một kỷ niệm buồn, mà là “bảo tồn”, “gìn giữ cẩn thận” một viên ngọc quý. Mẹ đã không để những lời nói và sự kiện mầu nhiệm ấy trôi qua. Mẹ trân trọng chúng. Và Mẹ “suy đi nghĩ lại”, hay như một bản văn khác nói, Mẹ “đối chiếu” chúng với nhau. Đây không phải là một sự suy tư thụ động, mà là một quá trình chiêm niệm tích cực. Trái tim Mẹ là nơi Mẹ đặt lời nói khó hiểu của Con mình bên cạnh lời của sứ thần Gabriel, bên cạnh lời ca của bà Isave, bên cạnh lời tiên tri của ông Simêon. Mẹ kiên nhẫn xâu chuỗi các sự kiện, tìm kiếm một sự hài hòa, một ý nghĩa sâu xa hơn trong kế hoạch vĩ đại của Thiên Chúa. Mẹ đã cưu mang Chúa Kitô trong tâm trí trước khi cưu mang Người trong thân xác, như lời Thánh Augustinô đã nói.
Trái Tim Mẹ dạy chúng ta rằng đức tin đích thực không phải là có câu trả lời cho mọi sự, mà là tin tưởng vào Đấng là Câu Trả Lời cho mọi sự. Đức tin không phải là một con đường luôn bằng phẳng và chan hòa ánh sáng, mà là một hành trình đi trong bóng tối với ngọn nến tin tưởng trên tay. Trái Tim Mẹ là một trường học của sự chiêm niệm, dạy chúng ta cách sống với những mầu nhiệm của cuộc đời. Nó mời gọi chúng ta đừng vội vàng loại bỏ những gì chúng ta không hiểu, đừng bực tức với những lời cầu nguyện chưa được đáp lời, đừng tuyệt vọng trước những đau khổ có vẻ vô nghĩa.
Thay vào đó, hãy học cùng Mẹ. Hãy mang những câu hỏi, những nỗi đau, những mầu nhiệm không lời giải đáp ấy vào trong “trái tim” của chúng ta. Hãy “ghi nhớ” chúng, không phải để gặm nhấm, mà để dâng lên Chúa trong cầu nguyện. Hãy “suy đi nghĩ lại” về chúng, không phải bằng sức riêng của trí tuệ, mà bằng cách đặt chúng bên cạnh những lần Chúa đã thương xót ta, bên cạnh những lời hứa của Ngài trong Kinh Thánh. Hãy kiên nhẫn. Hãy tin tưởng. Hãy để cho những hạt giống Lời Chúa, dù khó hiểu đến đâu, được ấp ủ trong mảnh đất tâm hồn, để rồi, dưới tác động của Chúa Thánh Thần và theo thời gian của Ngài, chúng sẽ nảy mầm và tỏ lộ ý nghĩa cứu độ của chúng.
Lạy Mẹ Maria, Mẹ của sự thinh lặng và chiêm niệm, xin dạy chúng con biết cách biến những lúc “lạc mất Chúa” thành cơ hội để tìm kiếm Ngài sâu sắc hơn. Xin cho chúng con một trái tim rộng mở như Trái Tim Mẹ, một trái tim không sợ hãi trước mầu nhiệm, nhưng biết cách “ghi nhớ và suy đi nghĩ lại”, để mỗi biến cố trong cuộc đời, dù vui hay buồn, dù sáng hay tối, đều trở thành một bước đưa chúng con đến gần hơn Trái Tim của Con Mẹ, là Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.


