Những Người Lữ Hành Hy Vọng

Ra Đi Từ Cõi Lòng Thiên Chúa

Suy Niệm Lời Chúa

Thứ Năm Tuần 14 Thường Niên

Các bài đọc Thánh Lễ:

  • Bài đọc 1: Hs 11, 1-4. 8c-9
  • Thánh vịnh Đáp ca: Tv 79 (80), 2ac và 3b. 15-16
  • Tin Mừng: Mt 10, 7-15

Sứ vụ của người Kitô hữu không bao giờ là một công việc thuần túy, một nhiệm vụ phải hoàn thành theo kế hoạch. Nó là một sự tuôn trào tất yếu từ một con tim đã được chạm đến. Lời Chúa hôm nay cho thấy rằng lệnh truyền “Hãy đi” của Chúa Giêsu trong Tin Mừng Mátthêu chỉ có thể được hiểu và sống một cách trọn vẹn khi chúng ta khởi đi từ “cõi lòng bồi hồi” của Thiên Chúa Cha được mạc khải nơi ngôn sứ Hôsê.

Bài đọc 1 là một cuộc du hành vào chính trái tim của Thiên Chúa. Ngôn sứ Hôsê không trình bày một học thuyết về tình yêu, nhưng cho chúng ta “nghe” được nhịp đập của trái tim ấy. Đó là trái tim của một người Cha nhớ lại những kỷ niệm ấu thơ của đứa con mình: “Lúc Ít-ra-en còn thơ bé, Ta đã yêu nó… Ta đã lấy dây nhân nghĩa, lấy mối ân tình mà lôi kéo chúng.” (Hs 11, 1.4). Tình yêu này mang tính cá vị, cụ thể, và đầy ký ức.

Sứ vụ mà Chúa Giêsu trao cho các môn đệ trong Tin Mừng không phải là một chiến dịch quảng bá trừu tượng. Sứ điệp cốt lõi là: “Triều Đại Nước Trời đã đến gần.” (Mt 10, 7). “Đến gần” (tiếng Ý: è vicino) có nghĩa là nó ở ngay đây, có thể chạm tới được. Triều Đại ấy chính là sự hiện diện sống động của tình yêu Cha được thể hiện nơi Chúa Giêsu. Và các hành động đi kèm sứ điệp ấy cũng chính là hành động của lòng thương xót Thiên Chúa: chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch. Đây không phải là những phép lạ để biểu dương quyền lực, mà là những dấu chỉ cụ thể của một Thiên Chúa đang “cúi xuống” để nâng đỡ và phục hồi con người, như hình ảnh Ngài đã làm với dân Israel xưa.

Như vậy, người môn đệ không phải ra đi chỉ vì một mệnh lệnh từ bên ngoài. Họ ra đi vì chính họ đã nếm cảm được sự gần gũi của Nước Trời. Họ đã được Chúa Giêsu chữa lành khỏi sự mù lòa thiêng liêng, được Ngài nâng dậy khỏi sự chết của tội lỗi. Như Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI đã viết trong Thông điệp Deus Caritas Est (Thiên Chúa là Tình Yêu): “Trở thành Kitô hữu không phải là kết quả của một chọn lựa đạo đức hay một ý tưởng cao vời, nhưng là cuộc gặp gỡ với một biến cố, một Ngôi Vị, Đấng mang lại cho cuộc đời một chân trời mới và một hướng đi quyết định.” (Số 1). Sứ vụ truyền giáo được sinh ra từ chính cuộc gặp gỡ này.

Thánh vịnh đáp ca vang lên như một tiếng gọi tha thiết, nối kết kinh nghiệm trong quá khứ và sứ vụ trong hiện tại: “Xin toả ánh tôn nhan rạng ngời, để chúng con được ơn cứu độ.” (Tv 79, 3b). Người môn đệ khi ra đi cũng mang trong mình lời cầu nguyện này. Họ biết rằng mình không thể làm gì nếu không có ánh sáng từ tôn nhan Chúa chiếu rọi. Ánh sáng ấy chính là tình yêu thương xót của Cha, được thể hiện qua Con của Ngài, và là sức mạnh để họ có thể phản chiếu lại tình yêu đó cho thế giới.

Nhiều khi chúng ta nghĩ đến việc truyền giáo như một gánh nặng, một bổn phận khô khan. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta thay đổi góc nhìn. Trước khi nghĩ đến việc làm gì cho Chúa, hãy dành thời gian để ở lại trong tình yêu của Ngài. Hãy đọc lại trang sách Hôsê và để cho trái tim mình được sưởi ấm bởi tình yêu dịu dàng của Cha. Hãy chiêm ngắm Chúa Giêsu, Đấng là hiện thân của lòng thương xót ấy.

Sứ vụ của bạn hôm nay có thể không phải là đi đến những vùng đất xa xôi. Nó có thể bắt đầu ngay trong gia đình, nơi làm việc, với một thái độ cảm thông hơn, một lời nói xây dựng, một hành động phục vụ âm thầm. Hãy để những việc làm nhỏ bé ấy được sinh ra, không phải từ sự cố gắng của ý chí, mà từ một con tim đã thực sự cảm nhận được rằng: “Triều Đại Nước Trời đã đến gần tôi, và tôi muốn chia sẻ sự gần gũi ấy cho người khác.”