Những Người Lữ Hành Hy Vọng

Lễ Thánh Inhaxiô Loyola | Tất Cả Vì Vinh Danh Chúa Hơn

Thanh Ignatio Loyola

Viên Đạn Pháo ở Pamplona và Ngọn Lửa Từ Trời

Vào ngày 20 tháng 5 năm 1521, tại pháo đài Pamplona, Tây Ban Nha, một hiệp sĩ trẻ tuổi, kiêu hãnh và đầy tham vọng tên là Iñigo Lopez de Loyola đã bị một viên đạn pháo của quân Pháp bắn trúng, làm gãy nát một chân và gây thương tích nặng ở chân còn lại. Đối với một con người “say mê những phù hoa của thế gian, với niềm vui chính đặt nơi các cuộc thao luyện quân sự, cùng một khát vọng lớn lao và hão huyền là tìm kiếm danh vọng” , đây dường như là một dấu chấm hết. Giấc mộng công danh, hình ảnh một chàng hiệp sĩ hào hoa, phong nhã, tất cả những gì ngài từng sống và theo đuổi, đã tan vỡ cùng với khúc xương chân của mình.  

Tuy nhiên, trong chương trình quan phòng của Thiên Chúa, thất bại bi thảm nhất của con người lại thường là khởi đầu cho một chiến thắng vĩ đại nhất của ân sủng. Chính vết thương thể xác này đã trở thành cánh cửa mở ra một cuộc chữa lành tâm hồn sâu sắc. Đức Thánh Cha Phanxicô gọi những sự kiện như thế này là những “sự kiện không thể hoạch định” hay “những rủi ro”, nơi Thiên Chúa hoạt động một cách mạnh mẽ nhất. Sự thất bại ở Pamplona không phải là một bi kịch ngẫu nhiên, mà là một sự can thiệp sư phạm cần thiết của Thiên Chúa. Cái tôi kiêu hãnh và hình ảnh bản thân được xây dựng trên danh vọng trần thế của Inhaxiô phải bị phá vỡ, để ngài có thể trở nên dễ tiếp nhận hơn với kế hoạch vĩ đại hơn của Thiên Chúa.  

Trong những tháng dài dưỡng bệnh bắt buộc tại lâu đài Loyola, một “rủi ro” khác đã xảy ra: không có sẵn những cuốn tiểu thuyết hiệp sĩ mà ngài yêu thích, ngài đành miễn cưỡng đọc hai cuốn sách duy nhất trong nhà: một cuốn về Cuộc đời Chúa Giêsu và một cuốn Hạnh các Thánh. Chính tại đây, trên chiếc giường bệnh đau đớn, Inhaxiô đã có kinh nghiệm phân định thiêng liêng đầu tiên. Ngài nhận thấy rằng khi mơ mộng về những chiến công hiệp sĩ và chinh phục trái tim một mệnh phụ phu nhân, ngài cảm thấy vui thích, nhưng sau đó lại thấy lòng mình “khô khan và buồn bã”. Ngược lại, khi nghĩ đến việc bắt chước các thánh như Phanxicô hay Đa Minh, sống một đời khổ hạnh để phục vụ Vua Giêsu, ngài không chỉ cảm thấy vui thích trong lúc suy tưởng, mà niềm vui và bình an đó còn kéo dài, để lại một cảm giác mãn nguyện sâu xa. Ngài bắt đầu “nhận ra sự khác biệt giữa các thần khí đang tác động” nơi mình.  

Từ kinh nghiệm nền tảng này, một câu hỏi lớn đã được đặt ra, không chỉ cho Inhaxiô mà cho mỗi chúng ta hôm nay: Làm thế nào để mọi lựa chọn, mọi hành động, mọi suy tưởng, dù là nhỏ bé nhất như ăn hay uống, đều có thể quy hướng về một mục đích tối hậu là “Làm cho vinh danh Chúa được rạng rỡ hơn” (Ad Majorem Dei Gloriam)? Phụng vụ Lời Chúa trong ngày lễ kính Thánh Inhaxiô hôm nay sẽ soi sáng cho chúng ta câu trả lời, dẫn chúng ta vào hành trình xây dựng chính tâm hồn mình thành một đền thờ sống động cho vinh quang Thiên Chúa.

Xây Dựng Đền Thờ Tâm Hồn Cho Vinh Quang Chúa

Lời Chúa hôm nay vẽ nên một bức tranh toàn cảnh về một “hệ sinh thái thiêng liêng” cần thiết cho một cuộc đời sống vì vinh quang Thiên Chúa. Nó cho thấy rằng việc đưa ra những lựa chọn tốt đẹp không chỉ là một hành động đơn lẻ, mà là kết quả của việc vun trồng một môi trường nội tâm hoàn chỉnh, nơi ý muốn của Chúa có thể được nhận biết và thực thi.

Nền Tảng: “Nhà Tạm” của Tâm Hồn và Vinh Quang Thiên Chúa (Bài đọc 1: Xh 40, 16-21, 34-38)

Bài đọc 1 từ sách Xuất hành mô tả đỉnh cao của hành trình trong sa mạc của dân Israel: việc hoàn tất và thánh hiến Nhà Tạm. Trình thuật nhấn mạnh một chi tiết quan trọng: “Ông Mô-sê làm mọi sự đúng y như Đức Chúa đã truyền cho ông”. Sự vâng phục tuyệt đối và tỉ mỉ này là điều kiện tiên quyết. Và kết quả là gì? “Đám mây che phủ Lều Hội Ngộ, và vinh quang Đức Chúa đầy tràn Nhà Tạm”. Sự hiện diện hữu hình của Thiên Chúa không chỉ là một phần thưởng, mà còn trở thành kim chỉ nam sống động cho dân: “khi nào đám mây bay lên khỏi Nhà Tạm, thì con cái Ít-ra-en nhổ trại”.  

Nhà Tạm trong Cựu Ước là hình ảnh báo trước của chính tâm hồn mỗi tín hữu, nơi được thánh hiến để trở thành đền thờ cho Chúa Thánh Thần (x. 1 Cr 6,19). Giống như ông Môsê, chúng ta được mời gọi xây dựng “nhà tạm” tâm hồn của mình theo đúng chỉ dẫn của Thiên Chúa, qua Lời của Ngài và giáo huấn của Hội Thánh. Điều này đòi hỏi sự chú tâm, kiên trì và vâng phục. Khi chúng ta nỗ lực kiến tạo một không gian nội tâm thanh sạch, có trật tự và hướng về Chúa, thì “vinh quang Đức Chúa” sẽ ngự vào.

Vinh quang này, trong linh đạo Inhã, chính là kinh nghiệm của sự an ủi thiêng liêng (spiritual consolation). Đức Thánh Cha Phanxicô mô tả sự an ủi không phải là một sự phấn khích thoáng qua, mà là “một chuyển động nội tâm chạm đến sâu thẳm của chúng ta… mềm mại, tinh tế, giống như một giọt nước trên miếng bọt biển”. Đó là một cảm nhận sâu sắc về sự hiện diện, tình yêu và sự quan phòng của Chúa, mang lại bình an và niềm vui đích thực. Nhưng sự hiện diện này không phải để chúng ta ngồi yên hưởng thụ. Giống như đám mây của Chúa, nó là một sự hiện diện năng động, thúc đẩy chúng ta “lên đường, cho phép chúng ta thực hiện những sáng kiến”. Đây chính là nền tảng của sự phân định: trước hết, phải chuẩn bị một “nơi ở” cho Chúa trong tâm hồn, để có thể cảm nhận được sự hiện diện an ủi của Ngài và để Ngài hướng dẫn hành động của chúng ta.  

Khát Khao: “Cung Điện Ngài Xiết Bao Khả Ái” (Đáp ca: Tv 83, 3-6a, 8a, 11)

Nếu Bài đọc 1 thiết lập “môi trường sống” cho đời sống thiêng liêng, thì Thánh vịnh 83 nói lên động lực, là “động cơ” thúc đẩy hành trình này. Vịnh gia thốt lên một tiếng kêu đầy khao khát: “Mảnh hồn này khát khao mòn mỏi, mong tới được khuôn viên đền vàng. Cả tấm thân con cùng là tấc dạ những hướng lên Chúa Trời hằng sống, mà hớn hở reo mừng”.  

Khát khao này là trung tâm của mọi đời sống tâm linh. Chính nó đã thúc đẩy Inhaxiô, sau khi giấc mộng trần thế tan vỡ, tìm kiếm một điều gì đó lớn lao hơn, một vị Vua vĩnh cửu để phục vụ. Sự phân định bắt đầu khi chúng ta dám đối diện và lắng nghe những khao khát sâu thẳm nhất của cõi lòng. Chúng ta phải tự hỏi: “Tôi thực sự khao khát điều gì? Điều gì mang lại cho tôi sự sống đích thực?” Linh đạo Inhã dạy chúng ta rằng Thiên Chúa nói với chúng ta qua những khát khao này. Tuy nhiên, chúng ta cần phân biệt đâu là những khát khao bề mặt, hướng về danh vọng, của cải, lạc thú (như những giấc mơ hiệp sĩ của Inhaxiô), và đâu là khát khao sâu xa, hướng về Thiên Chúa, về sự thánh thiện và phục vụ (như ước muốn bắt chước các thánh của ngài).  

Thánh vịnh cũng chỉ ra nguồn của hạnh phúc đích thực: “Phúc thay người ở trong thánh điện, họ luôn luôn được hát mừng Ngài”. Cái “phúc” này không hệ tại ở một nơi chốn vật lý, mà ở một trạng thái nội tâm: phúc của người biết sống trong sự hiện diện của Chúa, biết nhận ra tâm hồn mình là “nhà tạm” của Ngài. Khi sống trong sự kết hợp này, mọi sự trong cuộc đời đều có thể trở thành một bài ca ngợi khen. Đây chính là niềm vui mà Thánh Phaolô nói đến và là cốt lõi của sự an ủi thiêng liêng mà Thánh Inhaxiô đã kinh nghiệm.  

Hành Động: “Chiếc Lưới Nước Trời” và Sự Phân Định của Người Môn Đệ (Tin Mừng: Mt 13, 47-53)

Sau khi đã có một “nhà tạm” được chuẩn bị (Bài đọc 1) và một “khát khao” hướng về Chúa (Đáp ca), bài Tin Mừng hôm nay mô tả hành động cụ thể của người môn đệ: sự phân định. Dụ ngôn chiếc lưới là một hình ảnh tuyệt vời cho đời sống thiêng liêng. Biển cả là thế gian, là cuộc đời. Chiếc lưới được quăng xuống “gom đủ thứ cá, tốt có xấu có”. Điều này tượng trưng cho mọi thứ chúng ta gặp phải trong cuộc sống: những tư tưởng, cảm xúc, ham muốn, cơ hội, thách đố, những lời khuyên, những ảnh hưởng từ bên ngoài. Tất cả đều được “gom vào” trong tâm hồn chúng ta.  

Hành động quyết định xảy ra “khi lưới đầy”: các ngư phủ “kéo lên bãi, rồi ngồi xuống mà lựa: cá tốt thì bỏ vào giỏ, còn cá xấu thì quăng ra ngoài”. “Ngồi xuống mà lựa” – đây chính là hình ảnh của sự phân định. Đó không phải là một phản ứng vội vã, nhưng là một hành động có ý thức, bình tĩnh và có chủ đích. Nó đòi hỏi chúng ta phải dừng lại, nhìn vào những gì đã “mắc lưới” trong tâm hồn mình và đánh giá chúng.  

Tiêu chuẩn để lựa chọn là gì? Đó chính là vinh quang Thiên Chúa. “Cá tốt” là những gì giúp chúng ta yêu mến và phục vụ Chúa và tha nhân nhiều hơn, những gì xây dựng Nước Trời. “Cá xấu” là những gì kéo chúng ta xa rời Chúa, dẫn đến ích kỷ, kiêu ngạo, và tội lỗi. Thánh Inhaxiô, qua Linh Thao và các Quy tắc Phân định, đã cung cấp cho Hội Thánh một “phương pháp” để “lựa cá” một cách hiệu quả.

Cuối cùng, Chúa Giêsu kết luận bằng hình ảnh người “kinh sư được học hỏi về Nước Trời”, người biết “lấy ra từ kho tàng của mình cả cái mới lẫn cái cũ”. Đây là một mô tả hoàn hảo về chính Thánh Inhaxiô. Ngài không phát minh ra một linh đạo hoàn toàn mới từ hư không. Ngài đã là một người môn đệ được đào luyện sâu sắc, đã “lấy ra từ kho tàng” của Hội Thánh “cái cũ” – là Kinh Thánh, các Giáo phụ, truyền thống chiêm niệm – và sắp xếp chúng lại thành “cái mới” – là phương pháp Linh Thao, một công cụ vô giá và hợp thời để giúp các linh hồn trong thời đại của ngài và cho đến tận hôm nay tìm kiếm và thực thi thánh ý Chúa. Ngài là một người quản gia khôn ngoan, biết cách sử dụng mọi tài nguyên để làm vinh danh Chủ của mình.  

Như vậy, các bài đọc hôm nay tạo thành một hệ thống hoàn chỉnh: chúng ta được mời gọi xây dựng tâm hồn thành một Nhà Tạm cho Chúa (Xh 40), được thúc đẩy bởi một khát khao sâu sắc hướng về Ngài (Tv 83), và thực hành việc phân định hằng ngày để lựa chọn những gì tốt đẹp và loại bỏ những gì xấu xa (Mt 13), tất cả đều nhằm một mục đích duy nhất là làm vinh danh Chúa.

“Vì Vinh Danh Chúa Hơn” (Ad Majorem Dei Gloriam)

Khẩu hiệu của Dòng Tên, “Ad Majorem Dei Gloriam” (viết tắt là AMDG), không chỉ là một câu châm ngôn, mà là một triết lý sống, một lăng kính để nhìn nhận và hành động trong mọi khía cạnh của cuộc đời. Nó bắt nguồn từ chính kinh nghiệm hoán cải của Thánh Inhaxiô và được soi sáng bởi Lời Chúa, đặc biệt là giáo huấn của Thánh Phaolô.

Nền Tảng Triết Lý: Làm Mọi Sự Vì Vinh Quang Chúa (1 Cr 10, 31)

Trong thư thứ nhất gửi tín hữu Côrintô, Thánh Phaolô đưa ra một nguyên tắc nền tảng cho đời sống Kitô hữu: “Thưa anh em, dù anh em ăn, dù anh em uống, hay anh em làm bất cứ việc gì, anh em hãy làm mọi sự để tôn vinh Thiên Chúa” (1 Cr 10, 31). Lời khuyên này, được chọn làm bài đọc riêng cho lễ Thánh Inhaxiô, chính là bản tóm lược Kinh Thánh cho linh đạo AMDG. Nó mời gọi chúng ta vượt lên trên sự phân chia giả tạo giữa đời sống “thánh thiêng” (đi nhà thờ, cầu nguyện) và đời sống “trần tục” (làm việc, ăn uống, giải trí). Đối với người Kitô hữu, không có hành động nào là trung tính; mọi hành động đều có thể trở thành một hành vi phụng thờ, một lời ngợi khen dâng lên Thiên Chúa.  

Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II, trong thông điệp Laborem Exercens, đã quảng diễn sâu sắc ý tưởng này trong bối cảnh lao động. Ngài dạy rằng công việc, dù là chân tay hay trí óc, không chỉ là phương tiện kiếm sống, mà còn là cách con người tham gia vào công trình sáng tạo của Thiên Chúa, hoàn thiện bản thân và thế giới, và qua đó, làm vinh danh Ngài. Một nhà khoa học trong phòng thí nghiệm, một người nông dân trên cánh đồng, một nhân viên văn phòng trước máy tính, một người nội trợ trong gia đình – tất cả đều có thể thánh hóa công việc của mình khi họ làm việc với sự tận tâm, lương thiện và với ý hướng phục vụ, dâng lên Chúa như một của lễ.  

Linh đạo này không chỉ dành cho những hành động lớn lao. Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, với “con đường thơ ấu thiêng liêng” của mình, đã cho thấy rằng ngay cả “những hy sinh nhỏ mọn nhất, một ánh mắt, một lời nói”, khi được làm vì tình yêu, cũng có giá trị vô cùng lớn lao trước mặt Chúa. Ngài dạy chúng ta “đừng bỏ lỡ một cơ hội nào để làm một hy sinh nhỏ”. Điều này làm cho linh đạo AMDG trở nên vô cùng gần gũi và khả thi cho tất cả mọi người. Một sinh viên học bài chăm chỉ không chỉ để có điểm cao mà còn để chuẩn bị hành trang phục vụ xã hội tốt hơn, đó là AMDG. Một doanh nhân quyết định không cắt giảm chi phí bằng cách gian lận hay bóc lột nhân công, mà chọn con đường kinh doanh có đạo đức, đó là AMDG. Một người cha kiên nhẫn chơi với con sau một ngày làm việc mệt mỏi, đó là AMDG. Sống “vì vinh danh Chúa hơn” là một cách sống “thấm nhuần mọi suy nghĩ, mọi hành động và không hành động—tất cả đều được suy ngẫm và cân nhắc, tất cả vì vinh quang lớn hơn của Chúa”.  

Công Cụ Thiết Yếu: Phân Định Thánh Ý Chúa

Để có thể làm mọi sự “vì vinh danh Chúa hơn”, chúng ta cần một công cụ để biết được điều gì thực sự làm vinh danh Chúa trong một hoàn cảnh cụ thể. Công cụ đó chính là sự phân định thiêng liêng.

Đức Thánh Cha Phanxicô, một tu sĩ Dòng Tên, đã nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của sự phân định. Ngài giải thích rằng phân định “không phải là một loại sấm truyền hay định mệnh… như việc chọn một trong hai khả năng”. Thay vào đó, nó là một quá trình đối thoại, “lắng nghe con tim” để “nhận ra những dấu chỉ mà qua đó Chúa tự tỏ mình ra trong những hoàn cảnh bất ngờ, thậm chí khó chịu”.  

Điều quan trọng là phải phân biệt sự “vô vị lợi” (indifference) của Thánh Inhaxiô với sự “vô cảm” (apatheia) của triết học Khắc kỷ hay sự “vô chấp” (non-attachment) của Phật giáo. Triết học Khắc kỷ tìm kiếm hạnh phúc bằng cách loại bỏ các đam mê và cảm xúc để đạt đến trạng thái bình thản. Phật giáo thì chủ trương giải thoát khỏi khổ đau bằng cách từ bỏ mọi ham muốn và dính mắc. Linh đạo Inhã không kêu gọi tiêu diệt cảm xúc hay ham muốn. Trái lại, ngài coi chúng là những “chuyển động” quan trọng trong tâm hồn, là những dữ liệu cần thiết cho sự phân định. Sự “vô vị lợi” của Inhaxiô không phải là một sự dửng dưng lạnh lùng, mà là một  

sự tự do nội tâm sâu sắc. Đó là trạng thái không để cho những quyến luyến lệch lạc – dù là với những điều tốt như sức khỏe, của cải, danh vọng, hay một cuộc sống dài lâu – chi phối và cản trở việc lựa chọn điều  

hướng về Chúa hơn và làm vinh danh Ngài hơn. Đó là một sự sẵn sàng để đón nhận cả bệnh tật và nghèo khó, nếu trong hoàn cảnh cụ thể đó, chúng lại là con đường dẫn đến vinh quang lớn hơn cho Thiên Chúa.  

Để giúp các linh hồn trong việc đưa ra những quyết định quan trọng, Thánh Inhaxiô đã vạch ra ba “thời điểm” hay ba phương pháp để phân định thánh ý Chúa :  

  1. Thời điểm thứ nhất: Sự Rõ Ràng Không Thể Nghi Ngờ. Đây là khi Thiên Chúa tác động vào ý chí một cách mạnh mẽ và rõ ràng đến nỗi tâm hồn không còn nghi ngờ gì nữa. Giống như ơn gọi của Thánh Phaolô trên đường Đamát. Đây là trường hợp hiếm có, nhưng khi xảy ra, ta chỉ cần vâng theo.
  2. Thời điểm thứ hai: Phân Định qua An Ủi và Hoang Mang. Đây là phương pháp phổ biến hơn, dựa trên việc quan sát các chuyển động nội tâm. Khi suy nghĩ về một lựa chọn, nếu ta cảm thấy bình an sâu sắc, niềm vui, hy vọng, và cảm thấy được kéo đến gần Chúa hơn (an ủi thiêng liêng), đó là một dấu hiệu tốt. Ngược lại, nếu ta cảm thấy lo lắng, bối rối, buồn bã, mất hy vọng và xa cách Chúa (hoang mang thiêng liêng), đó là một dấu hiệu cho thấy có thể đó không phải là ý Chúa.
  3. Thời điểm thứ ba: Đánh Giá Bình Tĩnh và Hợp Lý. Khi không có sự rõ ràng từ hai thời điểm trên, ta cần sử dụng lý trí trong một tâm trạng bình an, thanh thản. Ta cân nhắc các ưu và nhược điểm của mỗi lựa chọn, không phải theo sở thích cá nhân, mà theo tiêu chí: lựa chọn nào có khả năng mang lại vinh quang lớn hơn cho Thiên Chúa?

Tuy nhiên, chúng ta phải hết sức cảnh giác với “an ủi giả”. Kẻ thù của bản tính con người, ma quỷ, có thể xuất hiện dưới dạng “thiên thần sáng láng”. Nó có thể mang lại những cảm giác dễ chịu, những lý lẽ có vẻ tốt lành, nhưng mục đích cuối cùng là để dẫn chúng ta đến sự kiêu ngạo, ích kỷ, hoặc đưa ra những quyết định vội vàng, thiếu suy xét. Vì vậy, Thánh Inhaxiô khuyên chúng ta phải luôn xem xét toàn bộ quá trình: “khởi đầu, diễn tiến và kết cục” của một dòng tư tưởng. Nếu kết cục của nó là sự bất an, kiêu ngạo, hoặc xa rời Chúa, thì dù khởi đầu có vẻ tốt đẹp đến đâu, nó cũng không đến từ Thiên Chúa.  

5 Bước Xét Mình Cuối Ngày (The Daily Examen)

Để rèn luyện khả năng phân định và sống tinh thần AMDG, Thánh Inhaxiô đã để lại một công cụ vô giá và đơn giản: Phút Xét Mình Cuối Ngày. Đây không phải là một cuộc kiểm điểm tội lỗi khô khan, mà là một bài tập cầu nguyện đầy yêu thương, giúp ta “tìm thấy Chúa trong mọi sự” , nhận ra cách Ngài đã hoạt động trong ngày sống của ta qua những chuyển động của an ủi và hoang mang. Dưới đây là hướng dẫn 5 bước đơn giản để thực hành:  

BướcTên BướcHướng Dẫn Chi Tiết
1Tạ ơn (Gratitude)Đặt mình trước sự hiện diện của Chúa. Nhìn lại ngày sống và nhận ra những hồng ân cụ thể, dù lớn hay nhỏ, mà Chúa đã ban. “Tôi ghi nhận những món quà mà tình yêu của Chúa đã ban cho tôi trong ngày hôm nay, và tôi cảm tạ Chúa về chúng”. Cảm tạ không chỉ vì những điều tốt đẹp, mà còn vì chính sự sống, hơi thở, và cơ hội được sống.  
2Xin Ơn Soi Sáng (Petition)Xin Chúa Thánh Thần ban ánh sáng để có thể nhìn lại ngày sống với con mắt của Chúa, không phải bằng sự phán xét của riêng mình. “Lạy Chúa, xin dò xét con và biết rõ lòng con, xin thử con và biết những gì con lo lắng. Xin xem con có lạc vào đường gian ác, và dẫn con theo chính lộ ngàn đời” (Tv 139, 23-24, được tham chiếu trong ).  
3Nhìn Lại Ngày Sống (Review)Rà soát lại các sự kiện, cuộc gặp gỡ, tư tưởng, và cảm xúc trong ngày. Chú ý đến những “chuyển động nội tâm”: Đâu là những lúc con cảm thấy bình an, tràn đầy hy vọng, yêu thương, hướng về Chúa (an ủi thiêng liêng – )? Đâu là những lúc con cảm thấy lo lắng, bất an, buồn bã, khô khan, xa cách Chúa (hoang mang thiêng liêng – )?  
4Xin Ơn Tha Thứ và Chữa Lành (Forgiveness)Nhận ra những lúc con đã không đáp lại tình yêu Chúa, những thiếu sót và lỗi lầm. Với lòng tin tưởng vào lòng thương xót của Chúa, xin Ngài tha thứ. “Thiên Chúa không bao giờ mệt mỏi tha thứ cho chúng ta; chính chúng ta mới mệt mỏi khi tìm kiếm lòng thương xót của Ngài” (ĐTC Phanxicô).  
5Quyết Tâm cho Ngày Mai (Renewal)Nhìn về ngày mai với niềm hy vọng. Dựa trên những gì đã nhận ra, xin Chúa ban ơn để con có thể cộng tác với Ngài cách tốt đẹp hơn, đón nhận sự an ủi và can đảm chống lại sự hoang mang. Quyết tâm một hành động cụ thể để thể hiện tình yêu với Chúa và tha nhân.

Từ Phân Định đến Sứ Vụ – “Hãy Đi Ra Vùng Ngoại Biên”

Hành trình của Thánh Inhaxiô không dừng lại ở việc tìm kiếm sự bình an nội tâm cho riêng mình. Một sự phân định đích thực, theo linh đạo Inhã, không bao giờ là một sự hướng nội ích kỷ. Nó luôn luôn mở ra với tha nhân và với sứ vụ. Như Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói, phân định “là một quá trình đích thực để bỏ lại chính mình hầu đến gần mầu nhiệm Thiên Chúa, Đấng giúp chúng ta thực thi sứ mạng mà Ngài đã kêu gọi, vì lợi ích của anh chị em chúng ta”.  

Chính linh đạo phân định này đã thúc đẩy Thánh Inhaxiô và các bạn hữu đầu tiên của ngài đặt mình dưới sự hướng dẫn của Đức Giáo Hoàng để được sai đi bất cứ nơi đâu có nhu cầu lớn nhất. Tinh thần này cộng hưởng một cách mạnh mẽ với lời mời gọi khẩn thiết của Đức Thánh Cha Phanxicô ngày nay: lời mời gọi Hội Thánh “đi ra các vùng ngoại biên”. Sự phân định giúp chúng ta nhận ra đâu là “vùng ngoại biên” mà Chúa đang gọi chúng ta đến phục vụ. Đó có thể là những vùng ngoại biên về địa lý, nhưng cũng có thể là những “vùng ngoại biên của cuộc sống: mầu nhiệm của tội lỗi, của đau khổ, của bất công, của sự dửng dưng với tôn giáo”.  

Một ví dụ sống động cho linh đạo Inhã trong hành động chính là Dịch vụ Tị nạn Dòng Tên (Jesuit Refugee Service – JRS). Được thành lập dựa trên các nguyên tắc phân định, đồng hành và phục vụ, JRS không chỉ cung cấp cứu trợ vật chất, mà còn cam kết “đồng hành, phục vụ và bênh vực” quyền của những người tị nạn và những người bị buộc phải di dời, những người ở rìa xã hội. Họ đi đến những nơi mà người khác không đến, lắng nghe tiếng nói của những người bị lãng quên, và nỗ lực thay đổi những hệ thống bất công. Đó chính là tinh thần “Ad Majorem Dei Gloriam” được thể hiện một cách cụ thể trong thế giới hôm nay.  

Mừng lễ Thánh Inhaxiô Loyola, chúng ta được mời gọi không chỉ để chiêm ngắm một vị thánh vĩ đại, mà còn để đón nhận di sản thiêng liêng mà ngài để lại. Di sản đó là một lời mời gọi sống một cuộc đời có mục đích, một cuộc đời mà trong đó mọi hành động, từ việc xây dựng một Nhà Tạm cho Chúa trong tâm hồn đến việc “lựa cá” trong chiếc lưới cuộc đời, đều được thực hiện với một ý hướng duy nhất: Tất cả vì vinh danh Chúa hơn.

Chúng ta hãy kết thúc bài suy niệm này bằng lời kinh Dâng Hiến (Suscipe) của chính Thánh Inhaxiô, một lời tuyên xưng phó thác và tự do tuyệt đối, tóm kết hoàn hảo cho một cuộc đời sống vì vinh quang Thiên Chúa:

Lạy Chúa, xin nhận lấy trọn cả tự do, trí nhớ, trí hiểu và tất cả ý muốn của con, cùng hết thảy những gì con có và những gì thuộc về con. Mọi sự ấy Chúa đã ban cho con. Lạy Chúa, nay con xin dâng lại Chúa hết thảy. Mọi sự đều là của Chúa, xin Chúa sử dụng hoàn toàn theo ý Chúa. Chỉ xin ban cho con tình yêu và ân sủng của Chúa, thế là đủ cho con rồi. Amen.