Những Người Lữ Hành Hy Vọng

Kiến Trúc Sư và Vị Tông Đồ: Xây Dựng Hội Thánh Hoàn Vũ

Suy Niệm Lời Chúa

Lễ Trọng Kính Hai Thánh Phê-rô Và Phao-lô

1. Phêrô, Vị Kiến Trúc Sư: Sứ Vụ Hiệp Nhất và Ổn Định

Trong công trình xây dựng Hội Thánh, Chúa Giêsu đã chọn Simon và đặt cho ông một vai trò nền tảng, vai trò của một kiến trúc sư trưởng. Ngài nói: “Con là Phêrô (nghĩa là Đá), và trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy”. Hình ảnh “đá tảng” gợi lên sự vững chắc, kiên cố và trường tồn. Phêrô là nền móng hữu hình mà trên đó, cộng đoàn đức tin được xây dựng. Sách Giáo Lý khẳng định rằng Đức Kitô, “Viên Đá sống động”, đã bảo đảm cho Hội Thánh của Người, được xây trên Phêrô, sẽ chiến thắng quyền lực của sự chết.  

Bên cạnh vai trò nền móng, Phêrô còn được trao “chìa khoá Nước Trời” cùng với quyền “cầm buộc và tháo cởi”. “Quyền cầm chìa khóa” chỉ về quyền cai quản nhà của Thiên Chúa là Hội Thánh (GLHTCG, 553). Đây là quyền giáo huấn, thánh hóa và quản trị, nhằm bảo vệ kho tàng đức tin và hướng dẫn đoàn chiên của Chúa. Công đồng Vaticanô II, trong Hiến chế Tín lý về Hội Thánh Lumen Gentium, đã gọi Giám mục Rôma, người kế vị Thánh Phêrô, là “nguồn hữu hình và nền tảng vĩnh cửu của sự hợp nhất” cho cả các giám mục và toàn thể các tín hữu (LG, 23).  

Sứ vụ của Phêrô, hay còn gọi là đặc sủng Phêrô (Petrine charism), là hồng ân Thiên Chúa ban cho Hội Thánh để bảo đảm sự hiệp nhất trong đức tin và sự liên tục của truyền thống tông đồ. Nó như chiếc mỏ neo giữ cho con tàu Hội Thánh được ổn định giữa những cơn sóng gió của lịch sử. Nếu không có nền tảng vững chắc này, Hội Thánh có nguy cơ tan rã thành vô số các phe phái, mỗi nơi giải thích Tin Mừng theo một kiểu riêng. Sứ vụ của Phêrô là để gìn giữ sự thật duy nhất đã được mặc khải và bảo đảm rằng Hội Thánh ở mọi nơi và mọi thời đều là một Hội Thánh duy nhất của Chúa Kitô.

2. Phaolô, Vị Tông Đồ: Sứ Vụ Truyền Giáo và Công Giáo Tính

Nếu Phêrô là nền móng và là tâm điểm của sự hiệp nhất, thì Phaolô là động lực của sự bành trướng và là hiện thân của tính phổ quát (công giáo). Ngài là “Tông đồ dân ngoại” , người đã không quản ngại gian lao, “đi khắp đất liền và biển cả” để rao giảng Đức Kitô cho những người chưa từng biết đến Ngài. Cuộc đời của Phaolô là một cuộc chạy đua không ngừng nghỉ để Tin Mừng có thể vang đến tận cùng trái đất.  

Đặc sủng của Phaolô, hay đặc sủng Phaolô (Pauline charism), là hồng ân của Chúa Thánh Thần thúc đẩy Hội Thánh không ngừng “đi ra”. Nó ngăn không cho Hội Thánh trở nên khép kín, hướng nội hay chỉ quan tâm đến những thành viên hiện có. Sứ vụ của Phaolô nhắc nhở Hội Thánh rằng Tin Mừng là dành cho tất cả mọi người, không phân biệt Do Thái hay Hy Lạp, nô lệ hay tự do, nam hay nữ (x. Gl 3,28). Chính nhờ lòng nhiệt thành của Phaolô và những người như ngài mà Hội Thánh đã thực sự trở thành “ánh sáng muôn dân” (Lumen Gentium).  

Nếu Phêrô là chiếc mỏ neo, thì Phaolô là cánh buồm. Nếu Phêrô là trái tim bơm máu cho cơ thể, thì Phaolô là những mạch máu mang sự sống đến các chi thể xa xôi nhất. Lời kêu gọi của Đức Thánh Cha Phanxicô về một “Hội Thánh đi ra” (Chiesa in uscita) chính là sự lặp lại trong thời đại chúng ta lời mời gọi của đặc sủng Phaolô: hãy ra khỏi sự an toàn của bản thân, đi đến các vùng “ngoại biên” của xã hội để mang ánh sáng và niềm hy vọng của Đức Kitô.  

3. Một Kế Hoạch Duy Nhất Của Thiên Chúa

Phụng vụ hôm nay không chỉ tôn vinh hai vị thánh riêng rẽ, mà còn tôn vinh kế hoạch kỳ diệu của Thiên Chúa đã kết hợp hai sứ vụ tưởng chừng khác biệt này nên một. Sự hiệp nhất của Hội Thánh (đặc sủng Phêrô) và sứ mạng truyền giáo của Hội Thánh (đặc sủng Phaolô) không phải là hai thực tại đối nghịch, mà là hai mặt của cùng một đồng tiền. Một Hội Thánh chỉ có sự hiệp nhất mà không truyền giáo sẽ trở nên một viện bảo tàng khô cứng. Một Hội Thánh chỉ truyền giáo mà không có sự hiệp nhất với nền tảng tông đồ sẽ trở thành một tổ chức hỗn loạn.

Các bài đọc cho thấy một kế hoạch duy nhất của Thiên Chúa. Ngài giải cứu Phêrô khỏi ngục tù (Cv 12), vì sự hiệp nhất của Hội Thánh cần được bảo vệ. Ngài ban sức mạnh cho Phaolô trong cuộc đua (2 Tm 4), vì sứ mạng của Hội Thánh cần được tiếp tục. Cả hai vị thánh đều hướng về Rôma, trung tâm của đế quốc thời bấy giờ, và cùng đổ máu đào tại đó. Sự tử đạo chung của các ngài tại Rôma là một dấu chỉ hùng hồn: trung tâm của sự hiệp nhất cũng phải là trung tâm của việc loan báo Tin Mừng cho toàn thế giới. Thánh Gioan Kim Khẩu đã nhận xét rằng Phaolô đã tìm đến gặp Phêrô để cho thấy rằng sứ mạng toàn cầu cần phải hiệp thông với vị đứng đầu Tông đồ đoàn.  

Hội Thánh chỉ thực sự là chính mình khi sống trong sự căng thẳng sáng tạo giữa hai đặc sủng này: vừa trung thành với truyền thống và hiệp nhất với Đức Thánh Cha (tính Phêrô), vừa có một lòng hăng say vui tươi để chia sẻ Tin Mừng với thế giới (tính Phaolô).

Suy niệm và thực hành:

Mỗi giáo xứ, mỗi cộng đoàn tu trì, và mỗi cá nhân Kitô hữu đều được mời gọi sống cả hai chiều kích này. Chúng ta có “tính Phêrô” không? Chúng ta có bám rễ sâu vào đức tin của Hội Thánh, chuyên cần học hỏi giáo lý, siêng năng lãnh nhận các bí tích, và hiệp thông với vị chủ chăn của mình và với Đức Thánh Cha không? Chúng ta có phải là “đá tảng” đức tin cho gia đình và những người xung quanh không?

Đồng thời, chúng ta có “tính Phaolô” không? Lòng chúng ta có bừng cháy khao khát muốn cho người khác biết đến tình yêu của Chúa Giêsu không? Chúng ta có sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn của mình, vượt qua sự ngại ngùng, để nói về Chúa cho bạn bè, đồng nghiệp, và những người chúng ta gặp gỡ không? Chúng ta có cầu nguyện và hỗ trợ cho công cuộc truyền giáo của Hội Thánh không?

Lạy hai Thánh Tông đồ cả Phêrô và Phaolô, xin cầu cho chúng con. Xin cho chúng con có được đức tin vững chắc như đá tảng của Thánh Phêrô, và lòng nhiệt thành truyền giáo bừng cháy của Thánh Phaolô. Xin cho chúng con biết xây dựng Hội Thánh bằng cách vừa bám rễ sâu trong sự hiệp nhất, vừa vươn cành rộng ra cho toàn thế giới. Amen.