Những Người Lữ Hành Hy Vọng

Thánh George

Tại sao Thánh George vẫn còn sức hấp dẫn?

Thánh George là một trong những vị thánh mang đầy nghịch lý và có sức hấp dẫn bậc nhất trong Kitô giáo. Ngài vừa là một vị tử đạo có bằng chứng lịch sử khá mơ hồ, lại vừa là một anh hùng huyền thoại có hình ảnh được nhận diện trên toàn cầu. Sức hút của ngài không chỉ nằm ở câu chuyện diệt rồng đầy kịch tính mà còn ở sự tổng hợp mạnh mẽ giữa một sự hy sinh có thật vì Chúa Kitô và một câu chuyện ngụ ngôn mang tính biểu tượng sâu sắc về cuộc chiến giữa thiện và ác. Từ một quân nhân La Mã ở Palestine đến vị thánh bảo trợ cho nước Anh, từ một vị Đại Tử Đạo trong các Giáo hội Đông phương đến hình mẫu của các hướng đạo sinh, cuộc đời và di sản của Thánh George là một hành trình đức tin phong phú. Bài viết này sẽ khám phá con người của Thánh George một cách toàn diện, đi từ nhân vật lịch sử đến người anh hùng huyền thoại, tìm hiểu về lòng sùng kính và việc cử hành phụng vụ dành cho ngài, và cuối cùng, rút ra những bài học thiêng liêng từ di sản của ngài cho thế giới hiện đại.

I: Con Người Lịch Sử – Vị Đại Tử Đạo George thành Lydda

Nguồn gốc và Binh nghiệp trong Quân đội La Mã

Các nguồn sử liệu, dù còn nhiều tranh cãi, đều đồng ý rằng Thánh George sinh vào cuối thế kỷ thứ 3 tại Cappadocia, một vùng đất thuộc Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay, trong một gia đình Kitô hữu quý tộc. Cha ngài, Gerontios, là một sĩ quan gốc Cappadocia trong quân đội La Mã, còn mẹ ngài, Polychronia, là một người gốc Lydda (nay là Lod, Israel) thuộc Palestine. Sau khi cha qua đời, mẹ ngài đã đưa con trai trở về quê hương Lydda, nơi bà được thừa hưởng một gia sản lớn và đã giáo dục con mình trong đức tin Kitô giáo.  

Noi gương cha, George đã gia nhập quân đội La Mã ngay khi đến tuổi trưởng thành. Ngài tỏ ra là một người lính tài giỏi, dũng cảm và nhanh chóng thăng tiến qua các cấp bậc. Đến cuối những năm 20 tuổi, ngài đã được phong các tước hiệu Tribunus (Quan bảo dân) và sau đó là Comes (Bá tước), phục vụ trong đội cận vệ riêng của Hoàng đế Diocletian tại Nicomedia.  

Cuộc Bách hại của Diocletian và Lời Tuyên Xưng Đức Tin

Bối cảnh lịch sử trở nên căng thẳng vào năm 303, khi Hoàng đế Diocletian, dưới sự ảnh hưởng của Galerius, ban hành một sắc lệnh cho phép cuộc bách hại Kitô hữu một cách có hệ thống trên toàn đế quốc. Các nhà thờ bị phá hủy, Kinh Thánh bị đốt, và các Kitô hữu bị buộc phải dâng lễ tế cho các vị thần La Mã.  

Khi được lệnh tham gia vào cuộc bách hại, George đã có một hành động thách thức phi thường. Ngài không những từ chối tuân lệnh mà còn công khai tuyên xưng mình là một Kitô hữu và chỉ trích quyết định của hoàng đế. Một số tài liệu hagiography kể rằng ngài đã xé bỏ sắc lệnh của hoàng đế ngay trước mặt triều đình. Trước khi đối mặt với hoàng đế, ngài đã phân phát toàn bộ tài sản của mình cho người nghèo. Diocletian, vừa tức giận vừa tiếc nuối một sĩ quan tài năng và là con của một người bạn cũ, đã cố gắng thuyết phục George bằng cách hứa hẹn ban cho đất đai, tiền bạc và nô lệ, nhưng George đã kiên quyết từ chối tất cả.  

Cuộc Tử Đạo: Giữa Sự Thật Lịch Sử và Tường thuật Hagiography

Cốt lõi lịch sử của sự kiện này là Thánh George đã bị tra tấn dã man và cuối cùng bị xử trảm vào ngày 23 tháng 4 năm 303, bên ngoài bức tường thành của Nicomedia. Thi hài của ngài sau đó được đưa về Lydda để mai táng, nơi nhanh chóng trở thành trung tâm sùng kính ngài như một vị tử đạo.  

Tuy nhiên, các tường thuật hagiography về sau đã thêm thắt nhiều chi tiết kỳ vĩ để nhấn mạnh sự can đảm và sự che chở của Thiên Chúa. Các truyền thuyết kể rằng ngài đã phải chịu những hình thức tra tấn khủng khiếp như bị bánh xe gắn gươm đao xé nát, bị đun sôi trong chì nóng chảy, và thậm chí được cho là đã chết và sống lại ba lần trước khi chịu tử đạo lần cuối cùng. Những chi tiết này không phải là ghi chép lịch sử, mà là những tô điểm mang tính đạo đức nhằm tôn vinh lòng dũng cảm phi thường của vị thánh. Lời chứng của ngài đã thuyết phục những người khác, bao gồm cả Hoàng hậu Alexandra và một tư tế ngoại giáo tên là Athanasius, trở thành Kitô hữu và cùng chịu tử đạo với ngài.  

Sự Thật Lịch Sử: Bằng chứng và những Bất định

Giới học thuật ngày nay đồng thuận rằng, mặc dù các chi tiết cụ thể mang màu sắc huyền thoại, sự tồn tại của một vị tử đạo tên George, chịu khổ hình tại Lydda (còn gọi là Diospolis) trước thời Constantine, là có cơ sở lịch sử.  

Một trong những bằng chứng quan trọng nhất đến từ Đức Giáo Hoàng Gelasius I vào khoảng năm 494. Ngài đã chính thức tuyên thánh cho George trong số những người “có danh được người đời tôn kính một cách chính đáng, nhưng có hành động chỉ một mình Thiên Chúa biết”. Tuyên bố này thường bị hiểu sai là một sự nghi ngờ về sự tồn tại của vị thánh. Tuy nhiên, bối cảnh lịch sử cho thấy Đức Gelasius đang cảnh báo các tín hữu không nên đọc một bản  

Passio (truyện tử đạo) cụ thể về Thánh George có lẽ do những người lạc giáo viết, chứa đầy những sự kiện phi thường và không lành mạnh về mặt thần học. Do đó, sắc lệnh này không phải là một sự công kích, mà là một biện pháp mục vụ thận trọng. Thực tế, nó lại là một bằng chứng tích cực, xác nhận rằng vào cuối thế kỷ thứ 5, lòng sùng kính Thánh George đã trở nên nổi bật đến mức các phiên bản lạc giáo về cuộc đời ngài đã lưu hành, đòi hỏi sự can thiệp chính thức của giáo hoàng.  

Bằng chứng khảo cổ cũng củng cố cho sự tồn tại của ngài. Nhiều nhà thờ cổ xưa được cung hiến cho Thánh George đã được tìm thấy ở Palestine, Syria và Ai Cập, với các bia ký có niên đại từ đầu thế kỷ thứ 6. Sự lan rộng của lòng sùng kính trong một thời gian ngắn như vậy cho thấy nguồn gốc của nó khó có thể là một nhân vật hoàn toàn hư cấu. Giới học thuật hiện đại cũng đã bác bỏ giả thuyết của sử gia Edward Gibbon cho rằng Thánh George chỉ là một phiên bản huyền thoại của George thành Cappadocia, một giám mục theo lạc giáo Arian.  

II: Huyền Thoại Bất Hủ – Thánh George và Con Rồng

Nguồn gốc và sự Phổ biến của Huyền thoại qua “Legenda Aurea”

Câu chuyện Thánh George diệt rồng không phải là một tường thuật Kinh Thánh hay lịch sử, mà là một huyền thoại. Nguồn gốc của nó có thể bắt nguồn từ các thần thoại tiền-Kitô giáo, như câu chuyện về Perseus và Andromeda. Ban đầu, huyền thoại diệt rồng được gán cho một vị thánh quân nhân khác là Thánh Theodore Tiro. Mãi đến thế kỷ 11, tại Georgia, câu chuyện này mới được chuyển sang cho Thánh George.  

Tuy nhiên, chính tác phẩm Legenda Aurea (Huyền thoại Vàng) của Jacobus de Voragine, một tổng giám mục Genoa, được biên soạn vào khoảng những năm 1260, đã đóng vai trò quyết định trong việc phổ biến câu chuyện này khắp Tây Âu. Tác phẩm này trở thành một trong những cuốn sách được đọc nhiều nhất thời Trung Cổ, đưa hình ảnh Thánh George và con rồng vào tâm thức của người Kitô hữu.  

Phân tích Tường thuật: Công chúa, Thành phố, và Giao ước

Câu chuyện trong Legenda Aurea kể rằng: Một con rồng hung dữ làm tổ tại một con suối cung cấp nước cho thành Silene ở Libya, dùng hơi thở độc của nó để khủng bố dân chúng. Để xoa dịu nó, người dân mỗi ngày phải cống nạp hai con cừu. Khi cừu đã cạn, họ chuyển sang cống nạp một người và một con cừu, được chọn bằng cách rút thăm.  

Một ngày nọ, lá thăm trúng vào con gái của nhà vua. Lời cầu xin của vua bị dân chúng từ chối, và công chúa phải ra đi để chịu hiến tế. Đúng lúc đó, Thánh George đi ngang qua, biết được cảnh ngộ của nàng và thề sẽ cứu giúp nhân danh Chúa Giêsu Kitô.  

Ngài dùng ngọn giáo của mình làm con rồng bị thương nặng. Sau đó, ngài bảo công chúa dùng thắt lưng của mình buộc vào cổ con rồng, và nó đã đi theo nàng một cách hiền lành “như một chú cún con” vào thành phố. Tại đây, Thánh George đã lập một giao ước với dân chúng: ngài sẽ giết con rồng nếu họ chịu tin vào Chúa Kitô và nhận phép rửa. Nhà vua và hàng ngàn người dân đã được rửa tội. Sau đó, Thánh George chặt đầu con rồng, từ chối nhận kho báu của nhà vua và yêu cầu đem nó phân phát cho người nghèo. Một nhà thờ được xây dựng tại nơi con rồng bị giết, và từ bàn thờ của nó, một dòng suối chữa lành bệnh tật đã chảy ra.  

Ý nghĩa Thần học và Biểu tượng: Cuộc chiến chống lại Sự Dữ

Huyền thoại về con rồng không chỉ là một câu chuyện phiêu lưu. Nó chứa đựng nhiều tầng lớp ý nghĩa thần học sâu sắc. Con rồng, trong truyền thống Kitô giáo, là biểu tượng hàng đầu của Satan, bắt nguồn từ sách Sáng Thế và Khải Huyền. Cuộc chiến được đóng khung rõ ràng như một chiến thắng của đức tin: Thánh George làm Dấu Thánh Giá và hành động nhân danh Chúa Kitô. Kết quả không chỉ là sự giải cứu, mà là một cuộc hoán cải hàng loạt.  

Do đó, con rồng không chỉ là một con quái vật. Nó là hiện thân của tà giáo, thứ đã kìm kẹp thành phố trong nỗi kinh hoàng và đòi hỏi sự hiến tế con người. Nó cũng đại diện cho tội lỗi, sự hỗn loạn và mất trật tự thiêng liêng mà Chúa Kitô đã đến để chiến thắng. Công chúa có thể được xem như biểu tượng của Giáo Hội hoặc của chính nhân loại, mỏng manh và cần một Đấng Cứu Độ. Thánh George, trong vai trò một “hiệp sĩ của Chúa Kitô” (miles Christi), hành động như một tác nhân của ân sủng Thiên Chúa. Ý nghĩa cuối cùng của huyền thoại là sự chiến thắng của quyền năng cứu chuộc của Chúa Kitô trên các thế lực của sự dữ. Đây là một câu chuyện ngụ ngôn giáo lý, dạy rằng đức tin vào Chúa Kitô sẽ chiến thắng những “con rồng” của tội lỗi, sự chết và ngẫu tượng.

Phần III: Mừng Kính trong Giáo Hội – Từ Đông sang Tây

Sự Lan tỏa của Lòng Sùng Kính: Từ Palestine đến các Cuộc Thập Tự Chinh

Lòng sùng kính Thánh George bắt đầu tại mộ của ngài ở Lydda, nơi một nhà thờ được xây dựng để tôn vinh ngài dưới thời Hoàng đế Constantine I. Đến thế kỷ thứ 4, lòng sùng kính đã lan rộng khắp Đế quốc Đông phương và đến Tây phương vào thế kỷ thứ 5.  

Các cuộc Thập tự chinh là một chất xúc tác lớn cho sự nổi tiếng của ngài ở phương Tây. Người ta kể rằng ngài đã hiện ra với các Thập tự quân trong Trận chiến Antioch năm 1098. Vua Richard Sư Tử Tâm của Anh đã khẩn cầu ngài như một vị bảo trợ , và từ đó, lòng sùng kính ngài đã bén rễ sâu sắc ở Anh quốc.  

Thánh Quan Thầy: Một Vị Thánh Quốc Tế

Thánh George là một trong Mười Bốn Thánh Giúp Đỡ, được khẩn cầu đặc biệt trong các trận dịch hạch như Cái Chết Đen. Phạm vi bảo trợ của ngài vô cùng rộng lớn, cho thấy sức hấp dẫn toàn cầu của ngài.  

Bảng 1: Tóm tắt về vai trò Quan thầy của Thánh George

Hạng mụcQuan thầyGhi chú / Nguồn
Quốc gia & Vùng lãnh thổAnh, Georgia, Bồ Đào Nha, Catalonia, Aragon, Litva, Ethiopia, Malta, Venice, Genoa, và nhiều nơi khác.Vua Edward III của Anh đã chọn ngài làm quan thầy của nước Anh và Dòng Garter. Quốc gia Georgia được cho là đặt theo tên ngài.  
Ngành nghề & NhómQuân nhân, Hiệp sĩ, Cung thủ, Kỵ binh, Thợ làm áo giáp, Nông dân, Mục đồng, Hướng đạo sinh.Quá khứ quân đội và các thị kiến trong Thập tự chinh khiến ngài trở thành quan thầy tự nhiên của quân nhân. Robert Baden-Powell chọn ngài cho Hướng đạo vì ngài là “vị Thánh Hiệp sĩ duy nhất được khắc họa trên lưng ngựa”.  
Các Trường hợp & Lời KhấnChống lại các bệnh ngoài da, giang mai, phong cùi, dịch hạch, và cho các phái bộ gìn giữ hòa bình.Vai trò của ngài như một trong Mười Bốn Thánh Giúp Đỡ là chìa khóa ở đây.  

Trong các Giáo Hội Công Giáo Đông Phương và các Cộng đồng Kitô giáo khác

Trong truyền thống Byzantine, Thánh George được tôn kính là “Vị Đại Tử Đạo” (Megalomasrtyr). Ngài là một vị thánh lớn của các Kitô hữu Palestine, Lebanon và Syria, với nhiều tu viện cổ kính được dâng kính cho ngài. Giáo hội Coptic gọi ngài là “Hoàng tử của các vị Tử đạo”, trong khi Giáo hội Chính thống Nga có nhiều ngày lễ kính ngài trong năm. Ngài cũng rất quan trọng đối với Giáo hội Công giáo Syro-Malabar ở Kerala, Ấn Độ.  

Một khía cạnh độc đáo trong di sản của ngài là sự tôn kính đáng ngạc nhiên từ một số người Hồi giáo, những người gọi ngài là Al-Khader (“Đấng Xanh tươi”). Sự hấp dẫn đa văn hóa này làm cho ngài trở thành một cầu nối giữa các tín ngưỡng.  

IV: Thánh George trong Phụng Vụ

Ngày Lễ Kính: 23 tháng 4

Ngày lễ chính của Thánh George là ngày 23 tháng 4, được cho là ngày ngài chịu tử đạo. Theo quy tắc phụng vụ, nếu ngày 23 tháng 4 rơi vào Tuần Bát nhật Phục sinh hoặc vào một Chúa nhật Phục sinh, việc cử hành lễ nhớ ngài thường được dời sang ngày khác, chẳng hạn như thứ Hai kế tiếp. Các truyền thống khác cũng có những ngày lễ riêng, như ở Georgia (23 tháng 11) hay trong Giáo hội Coptic (1 tháng 5).  

Phụng Vụ Lời Chúa trong Thánh Lễ (Rôma)

Một điều đáng chú ý là phụng vụ chính thức của Giáo hội Công giáo La Mã, khi cử hành lễ Thánh George, lại hoàn toàn không đề cập đến huyền thoại diệt rồng. Đây không phải là một sự bỏ sót, mà là một lựa chọn mục vụ và thần học có chủ ý. Giáo hội sử dụng phụng vụ để hướng dẫn các tín hữu vượt qua một sự hiểu biết thuần túy huyền thoại để đến với chân lý thiêng liêng cốt lõi của vị thánh. Phụng vụ “hiệu chỉnh” sự nhấn mạnh quá mức vào huyền thoại bằng cách tập trung vào Mầu nhiệm Vượt qua được thể hiện trong cuộc đời của vị tử đạo. Nó dạy rằng vinh quang thực sự của Thánh George không nằm ở việc giết một con thú thần thoại, mà ở việc noi gương Cuộc Khổ Nạn của Chúa Kitô.

Bảng 2: Các Bài đọc Phụng vụ trong Lễ Thánh George

Bài đọcTrích đoạnÝ nghĩa Thần học trong Bối cảnh Lễ Thánh George
Bài đọc IKhải huyền 21:5-7“Này đây Ta đổi mới mọi sự… Ai khát, Ta sẽ cho uống nơi nguồn nước trường sinh.” George đã từ bỏ mạng sống và của cải trần thế để nhận được gia nghiệp tối hậu: trở thành con Thiên Chúa và đón nhận “trời mới đất mới”.  
Thánh vịnh Đáp caThánh vịnh 126“Ai gieo trong lệ sầu, sẽ gặt trong hân hoan.” Thánh vịnh này nắm bắt hoàn hảo nghịch lý của sự tử đạo. Đau khổ và cái chết của George (“gieo trong lệ sầu”) đã dẫn đến niềm vui vinh quang trên trời (“gặt trong hân hoan”).  
Tung hô Tin Mừng1 Phêrô 4:14“Nếu bị sỉ nhục vì danh Đức Kitô, anh em thật có phúc.” Câu này áp dụng trực tiếp cho George, người đã bị sỉ nhục và tra tấn công khai vì tuyên xưng danh Chúa Kitô trước mặt hoàng đế.  
Tin MừngLuca 9:23-26“Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.” Đây là nền tảng Tin Mừng cho mọi cuộc tử đạo và là bài học cốt lõi từ cuộc đời của George: ngài đã chọn mất tất cả ở thế gian để được chính Chúa Kitô.  

Lời nguyện Nhập lễ cũng nhấn mạnh điều này: “Lạy Chúa, Chúa đã cho thánh George noi gương cuộc khổ nạn của Con Chúa… xin cho chúng con cũng được thánh nhân phù trợ trong lúc yếu hèn…”. Lời nguyện này liên kết vinh quang của George một cách rõ ràng với việc ngài bắt chước Cuộc Khổ Nạn của Chúa, củng cố sự tập trung của phụng vụ vào sự tử đạo hơn là huyền thoại.  

Phụng Vụ Các Giờ Kinh

Trong Giờ Kinh Sách, bài giảng của Thánh Phêrô Đamianô (một tiến sĩ Hội Thánh thế kỷ 11) được chọn làm bài đọc. Thánh Phêrô Đamianô nhấn mạnh rằng việc George từ bỏ của cải trần thế là điều kiện tiên quyết cho cuộc chiến thiêng liêng của ngài. Ngài trình bày George như một mẫu gương cho tất cả các Kitô hữu, những người cũng phải “tự thanh tẩy” để bước vào “đền thờ vinh phúc”.  

Trong truyền thống Byzantine, các thánh thi TroparionKontakion tóm tắt chủ đề của ngày lễ.  

  • Troparion : “Hỡi Đấng giải thoát những người bị giam cầm và bênh vực người nghèo khó… hỡi Đại Tử Đạo chiến thắng George, xin chuyển cầu cùng Chúa Kitô để cứu rỗi linh hồn chúng con”. Thánh thi này nêu bật vai trò của ngài như một đấng chuyển cầu quyền thế.  
  • Kontakion : “Ngài được Thiên Chúa vun trồng… đã gieo trong nước mắt, nay gặt trong vui mừng; và đã chiến đấu đến đổ máu, ngài đã nhận được Chúa Kitô”. Thánh thi này một lần nữa sử dụng hình ảnh nông nghiệp (“vun trồng”), liên kết với ý nghĩa tên của ngài (“người làm ruộng”) và chủ đề của Thánh vịnh Đáp ca.  

V: Di Sản Thiêng Liêng

“Các câu nói của ngài”: Làm sáng tỏ sự thật

Cần phải nói rõ rằng không có câu nói trực tiếp nào của Thánh George được lịch sử xác minh. Những “câu nói” được gán cho ngài đều xuất phát từ các tường thuật huyền thoại. Ví dụ, trong Legenda Aurea, ngài nói với công chúa: “Này con, đừng sợ, vì nhân danh Chúa Kitô, ta sẽ giúp con” , và với dân chúng: “Hãy tin vào Thiên Chúa và Chúa Giêsu Kitô, và chịu phép rửa, rồi ta sẽ giết con rồng”.  

Việc thiếu các câu nói lịch sử không làm giảm giá trị của ngài. Thay vào đó, những lời được các tác giả huyền thoại đặt vào miệng ngài không nhằm mục đích ghi lại lịch sử, mà là một phương tiện văn học để diễn tả những nhân đức mà ngài được tin là hiện thân: đức tin, lòng can đảm và lòng nhiệt thành truyền giáo. Những “câu nói” này có giá trị không phải vì tính xác thực, mà vì những gì chúng tiết lộ về cách các thế hệ Kitô hữu đã hiểu về tính cách của Thánh George. Thay vì các câu nói của ngài, các kinh nguyện dâng lên ngài lại phản ánh rõ hơn nhân đức của ngài: “Hỡi người lính Công giáo anh hùng và người bảo vệ Đức tin… Xin cho chúng con ơn can đảm anh hùng của người Kitô hữu”.  

Các Bình luận về Ngài: Từ các Giáo phụ đến Đức Giáo Hoàng Phanxicô

Mặc dù lòng sùng kính ngài có từ rất sớm, không có nhiều bài giảng cụ thể từ các Giáo phụ thời đầu như Thánh Augustine hay Thánh Ambrose, vì lúc đó lòng sùng kính ngài chủ yếu ở phương Đông. Bài giảng của Thánh Phêrô Đamianô trong Phụng vụ Các Giờ Kinh là một bình luận quan trọng của các giáo phụ thời sau này.  

Trong thời hiện đại, Đức Giáo Hoàng Phanxicô (tên khai sinh là Jorge Mario Bergoglio) có một mối liên hệ đặc biệt với vị thánh này, vì ngày lễ bổn mạng của ngài chính là Lễ Thánh George. Đức Phanxicô thường sử dụng hình ảnh cuộc chiến của Thánh George để nói về cuộc chiến đấu thiêng liêng của người Kitô hữu chống lại một sự dữ có thật và mang tính cá nhân—đó là Satan, “con rồng” của thời đại. Ngài liên kết cuộc chiến này với việc vượt qua những sự dữ của thời đại như đói nghèo, bất công và sự thờ ơ. Điều này làm cho Thánh George trở thành một vị thánh vô cùng hợp thời, một vị quan thầy cho một Giáo hội “bệnh viện dã chiến” đang tham gia vào cuộc chiến đấu hàng ngày chống lại sự dữ.  

Những Bài học từ Thánh George cho Người Kitô hữu Hôm nay

Di sản của Thánh George để lại nhiều bài học quý giá:

  • Can đảm Anh hùng trong Đức tin: Sự sẵn sàng thách thức một hoàng đế quyền lực và đối mặt với tra tấn thay vì chối bỏ Chúa Kitô là bài học chính yếu của ngài. Ngài là một chứng nhân cho nhân đức hùng dũng.  
  • Chiến thắng “con rồng” nội tâm: Huyền thoại là một ẩn dụ cho các cuộc chiến thiêng liêng của chính chúng ta chống lại những “con rồng” của lòng kiêu ngạo, sợ hãi, tội lỗi, lười biếng và tuyệt vọng. Chúng ta phải chiến đấu với chúng bằng đức tin vào Chúa Kitô.  
  • Mẫu gương về sự Vô vị lợi và Bác ái: Ngài đã cho đi của cải trước khi tử đạo và từ chối kho báu của vua sau khi diệt rồng, yêu cầu nó được trao cho người nghèo. Điều này liên kết trực tiếp với thông điệp Tin Mừng về sự siêu thoát.  
  • Sức mạnh của Lời chứng: Sự kiên vững của ngài trong đau khổ đã dẫn đến sự hoán cải của những người khác, bao gồm cả Hoàng hậu Alexandra. Sự trung thành của chúng ta trong thử thách có thể là một hình thức truyền giáo mạnh mẽ.  

Kết luận: Vị Thánh của Mọi Thời Đại – Một Lời Kêu Gọi Can Đảm

Thánh George là sự kết hợp độc đáo giữa vị tử đạo lịch sử và người anh hùng huyền thoại. Huyền thoại đã mang lại hình thức tường thuật cho những nhân đức được thể hiện qua hành động tử đạo lịch sử. Ngài là một biểu tượng phổ quát, kết nối Đông và Tây, Kitô hữu và thậm chí cả người Hồi giáo.  

Ngài không chỉ là một nhân vật của quá khứ mà còn là một đấng chuyển cầu tích cực và một mẫu gương vượt thời gian. Thánh George thách thức mỗi Kitô hữu xác định những “con rồng” trong cuộc sống của chính mình và trong thế giới, và đối mặt với chúng bằng cùng một đức tin không lay chuyển và lòng can đảm anh hùng, tin tưởng vào chiến thắng cuối cùng của Chúa Kitô.

Lạy Thiên Chúa, Đấng đã ban cho Thánh George sức mạnh và lòng kiên vững trong các cuộc tra tấn mà ngài phải chịu vì đức tin thánh thiện của chúng con; chúng con nài xin Chúa, qua lời chuyển cầu của ngài, gìn giữ đức tin của chúng con khỏi sự dao động và nghi ngờ, để chúng con có thể phụng sự Chúa với một trái tim chân thành và trung tín cho đến chết. Nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.