Suy Niệm Lời Chúa
Thứ Năm Tuần 14 Thường Niên
Các bài đọc Thánh Lễ:
- Bài đọc 1: Hs 11, 1-4. 8c-9
- Thánh vịnh Đáp ca: Tv 79 (80), 2ac và 3b. 15-16
- Tin Mừng: Mt 10, 7-15
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay vẽ nên một sự tương phản tuyệt đẹp. Một bên là Thiên Chúa với một tình yêu dường như “bất tuân” lại mọi logic thông thường về công lý và trừng phạt. Một bên là người môn đệ được mời gọi bước vào thế giới với một mệnh lệnh cũng phi thường không kém: “Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy”. Chính kinh nghiệm sâu sắc về tình yêu vô điều kiện của Thiên Chúa là nguồn vốn duy nhất để người môn đệ có thể sống quảng đại đến cùng.
Bài đọc 1 trích từ sách ngôn sứ Hôsê là một trong những trang Kinh Thánh diễn tả tình yêu của Thiên Chúa một cách dịu dàng và cảm động nhất. Thiên Chúa ở đây không phải là một vị Thần quyền uy xa cách, nhưng là một người Cha, một người Mẹ đã cúi xuống, kiên nhẫn dạy cho dân Israel những bước đi đầu đời: “Ta đã tập đi cho Ép-ra-im, đã đỡ cánh tay nó… Ta cúi xuống gần nó mà nuôi nấng.” (Hs 11, 3-4). Hình ảnh này gợi lên sự chăm sóc tỉ mỉ, gần gũi và đầy âu yếm.
Thế nhưng, đáp lại tình yêu đó là sự phản bội. Dân đã quay lưng, chạy theo ngẫu tượng. Theo lẽ công bằng, họ đáng bị trừng phạt, bị bỏ rơi. Nhưng trái tim Thiên Chúa đã hành động ngược lại mọi logic của con người. Ngài thốt lên: “Hỡi Ép-ra-im, làm sao Ta có thể bỏ rơi ngươi được?… Trái tim Ta thổn thức, ruột gan Ta bồi hồi.” (Hs 11, 8). Đây là một cuộc “nổi loạn” của tình thương. Tình yêu của Thiên Chúa đã chiến thắng cơn thịnh nộ của Ngài. Lòng thương xót đã “bất tuân” lại tiếng nói của sự công thẳng. Thiên Chúa chọn yêu thương thay vì hủy diệt.
Kinh nghiệm được yêu thương một cách nhưng không và vô điều kiện này chính là điều mà các môn đệ trong bài Tin Mừng đã nhận được. Chúa Giêsu sai các ông đi không phải với hành trang vật chất, nhưng với một kho tàng thiêng liêng vô giá: quyền năng chữa lành, thanh tẩy, trừ quỷ và loan báo Tin Mừng Nước Trời. Đây không phải là thứ các ông tự có hay đáng được hưởng, mà là một món quà. Vì thế, mệnh lệnh đi kèm thật rõ ràng: “Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.” (Mt 10, 8).
Đức Thánh Cha Phanxicô trong một bài giảng đã nhấn mạnh đến khái niệm “gratuità” (sự cho không, nhưng không) này. Ngài nói: “Sự cứu rỗi không phải để mua bán; nó là một món quà. Chúa Giêsu ban nó cho chúng ta một cách nhưng không. Nếu chúng ta, trong đời sống thiêng liêng của mình, không bước vào logic của sự cho không này, chúng ta sẽ không thể hiểu được gì cả.” Người môn đệ không thể là một “kế toán viên” của ân sủng, tính toán xem mình đã cho đi bao nhiêu và sẽ nhận lại được gì. Chúng ta được mời gọi trở thành những kênh thông truyền tình yêu vô bờ mà chính chúng ta đã lãnh nhận.
Thánh vịnh đáp ca là lời cầu xin của dân tộc, cũng là của mỗi chúng ta: “Lạy Chúa là Thiên Chúa các đạo binh, xin trở lại, tự trời cao nhìn xuống mà xem, và thăm nom vườn nho này.” (Tv 79, 15). Lời cầu xin này không phải của một người xa lạ, mà của một người con biết mình yếu đuối và cần đến ánh mắt đoái thương của Cha. Chúng ta xin Chúa viếng thăm không phải vì chúng ta xứng đáng, nhưng vì chúng ta biết rằng trái tim Ngài luôn “thổn thức” vì chúng ta.
Hôm nay, chúng ta được mời gọi nhìn lại đời mình. Tôi đã thực sự cảm nhận được tình yêu “cho không” của Chúa chưa? Tôi có nhận ra rằng mọi khả năng, sức khỏe, và ngay cả đức tin của tôi, đều là quà tặng? Khi đối diện với lỗi lầm của người khác, trái tim tôi có một chút “bất tuân” lại sự xét đoán để chọn tha thứ không?
Trong sứ vụ và các mối tương quan, chúng ta hãy thực hành sự quảng đại của Tin Mừng. Cho đi một nụ cười, một lời động viên, một sự giúp đỡ mà không mong báo đáp. Tha thứ cho ai đó đã làm tổn thương mình mà không đòi họ phải đền bù. Đó chính là cách chúng ta làm cho tình yêu “bất tuân” của Thiên Chúa hiện diện giữa thế gian.


