Suy Niệm Lời Chúa
Lễ Thánh Tâm Chúa Giê-su
Nếu bài đọc thứ nhất và bài Tin Mừng vẽ nên dung mạo của một Thiên Chúa Mục Tử đi tìm kiếm, thì bài đọc thứ hai trích từ thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma sẽ trả lời cho câu hỏi: Tình yêu đó mãnh liệt đến mức nào? Bằng chứng của nó ở đâu? Và Thánh Phaolô đã đưa ra một câu trả lời dứt khoát, một sự thật làm nền tảng cho toàn bộ đức tin của chúng ta: bằng chứng của tình yêu Thiên Chúa chính là Trái Tim bị đâm thâu của Đức Kitô trên thập giá.
Thánh Tông đồ bắt đầu bằng một khẳng định đầy xác tín: “Tình yêu của Thiên Chúa đã được đổ vào lòng chúng ta, nhờ Thánh Thần đã được ban cho chúng ta”. Tình yêu này không phải là một ý niệm trừu tượng hay một cảm xúc do con người tạo ra. Nó là một thực tại thần linh, một hồng ân được “đổ vào” (poured out), một sự thông ban chính sự sống và tình yêu của Thiên Chúa Ba Ngôi vào sâu thẳm tâm hồn chúng ta. Nhưng làm sao chúng ta biết được tình yêu đó là thật?
Thánh Phaolô không dựa vào những lý luận triết học, mà vào một sự kiện lịch sử không thể chối cãi: “Đức Kitô đã chết vì chúng ta, ngay khi chúng ta còn là những người tội lỗi”. Ngài nhấn mạnh sự phi lý của hành động này bằng một loạt so sánh sắc bén. Người ta “họa hiếm” mới dám chết cho một người công chính. “Họa chăng” có ai dám chết cho một người tốt. Nhưng Thiên Chúa đã làm một điều không tưởng: Ngài đã chết cho những kẻ “vô đạo” (ungodly), những “tội nhân” (sinners), và thậm chí là những “thù nghịch” (enemies) của Ngài. Đây là logic của Tình Yêu, một logic hoàn toàn đảo ngược với logic của thế gian. Tình yêu của Thiên Chúa không phải là phần thưởng cho sự tốt lành của chúng ta; nó là nguyên nhân tạo nên sự tốt lành đó. Ngài không yêu chúng ta vì chúng ta tốt, nhưng chúng ta có thể trở nên tốt vì Ngài yêu chúng ta trước.
Từ bằng chứng tối hậu này, Thánh Phaolô xây dựng một lập luận thần học vững chắc, một lập luận “a fortiori” – phương chi huống hồ: “Nếu khi chúng ta còn là thù nghịch mà chúng ta đã được Thiên Chúa cho giao hoà với Người nhờ cái chết của Con Người, thì huống chi nay chúng ta đã được giao hoà, hẳn chúng ta sẽ được cứu độ nhờ sự sống của chính Con Người”. Lập luận này mang lại cho chúng ta một niềm hy vọng không thể lay chuyển. Nếu Thiên Chúa đã làm điều khó khăn nhất là chết để cứu chuộc kẻ thù, thì chắc chắn Ngài sẽ làm điều “dễ dàng” hơn là ban sự sống vĩnh cửu cho những người đã trở thành bạn hữu của Ngài. Ơn cứu độ của chúng ta không chỉ được neo chặt vào cái chết của Đức Kitô trong quá khứ, mà còn được bảo đảm bởi sự sống phục sinh của Ngài trong hiện tại và tương lai.
Biểu tượng hữu hình nhất của tình yêu được chứng minh bằng cái chết này chính là Trái Tim bị đâm thâu trên đồi Canvê. Khi lưỡi đòng của người lính đâm vào cạnh sườn Chúa Giêsu, nó đã mở ra chính Trái Tim của Ngài, và từ đó, “tức thì máu cùng nước chảy ra” (Ga 19, 34). Các Giáo phụ đã chiêm ngắm trong dòng máu và nước đó nguồn mạch của các bí tích, sự khai sinh của Hội Thánh. Trái Tim bị đâm thâu không phải là dấu chỉ của sự thất bại, mà là một cánh cửa rộng mở, một nguồn mạch vô tận của ơn tha thứ và sự sống mới. Đó là bằng chứng hữu hình cho thấy tình yêu của Thiên Chúa không phải là một tình yêu khép kín, nhưng là một tình yêu tự hiến, tuôn trào, một tình yêu bị tổn thương để chữa lành.
Hôm nay, Lời Chúa mời gọi chúng ta chiêm ngắm Trái Tim bị đâm thâu và tự hỏi: Tôi có thực sự tin vào tình yêu vô điều kiện này không? Hay trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ rằng mình phải “xứng đáng” thì Chúa mới yêu? Khi đối diện với tội lỗi và yếu đuối của bản thân, tôi có chạy đến với Trái Tim rộng mở của Chúa để được giao hòa và chữa lành, hay tôi lại xa lánh Ngài vì mặc cảm và sợ hãi? Thánh Phaolô còn đi xa hơn khi nói rằng chúng ta có thể “tự hào” ngay cả trong gian truân, vì biết rằng gian truân sinh kiên nhẫn, và kiên nhẫn sinh hy vọng, một niềm hy vọng không làm chúng ta phải thất vọng, vì nó được đặt nền trên tình yêu của Thiên Chúa đã được đổ vào lòng ta.
Xin Thánh Tâm Chúa Giêsu, Trái Tim đã bị đâm thâu vì yêu, dạy chúng ta biết tín thác vào tình yêu cứu độ của Ngài. Xin cho chúng ta biết kết hợp những đau khổ, thử thách của cuộc đời mình với cuộc khổ nạn của Chúa, để qua đó, chúng ta cũng được thông phần vào sự sống phục sinh và niềm hy vọng vinh quang của Ngài. Amen.


