Suy Niệm Lời Chúa
Lễ Thánh Tâm Chúa Giê-su
Lời Chúa hôm nay mở ra trước mắt chúng ta một hình ảnh vô cùng cảm động và gần gũi: hình ảnh Thiên Chúa là một Mục Tử. Nhưng đây không phải là một vị mục tử chung chung, cai quản một đàn chiên vô danh. Qua miệng ngôn sứ Êdêkiel và chính lời của Chúa Giêsu, chúng ta được mời gọi chiêm ngắm một Trái Tim Mục Tử quan tâm đến từng cá thể, một tình yêu mang tính cá vị và tận tụy đến mức đáng kinh ngạc.
Bài đọc thứ nhất trích sách Êdêkiel được viết trong một bối cảnh bi đát của lịch sử Israel. Dân Chúa tan tác như một đàn chiên không chủ, bởi vì chính những “mục tử Israel” – những vị vua, những tư tế, những người có trách nhiệm dẫn dắt – đã trở thành những kẻ chăn dắt chính mình. Họ đã bỏ mặc “con yếu đau không làm cho mạnh, con bệnh tật không chữa cho lành, con bị thương không băng bó, con đi lạc không đưa về, con bị mất không đi tìm”. Họ đã thất bại. Và chính trong bối cảnh của sự thất bại toàn diện của con người, Thiên Chúa đã đưa ra một lời tuyên bố long trọng, một lời hứa làm rung chuyển trời đất: “Này, chính Ta sẽ chăm sóc đoàn chiên của Ta và sẽ thân hành kiểm điểm”.
Điệp khúc “chính Ta sẽ” được lặp đi lặp lại như một lời thề, nhấn mạnh sự can thiệp trực tiếp, cá nhân của Thiên Chúa. Ngài không ủy thác cho ai khác nữa. Chính Ngài sẽ đi tìm, sẽ cứu thoát, sẽ quy tụ, sẽ cho nghỉ ngơi trên đồng cỏ xanh tươi. Đặc biệt, Ngài sẽ “băng bó con bị thương, làm cho mạnh con bệnh tật”. Đây là một sự chăm sóc cụ thể, tỉ mỉ, gần gũi, chạm đến từng vết thương và sự yếu đuối của mỗi con chiên. Đó là Trái Tim của Thiên Chúa được mạc khải qua hình ảnh Vị Mục Tử.
Lời hứa ấy đã trở thành xác thịt và máu huyết nơi Đức Giêsu Kitô. Dụ ngôn Con Chiên Lạc trong Tin Mừng Luca không gì khác hơn là bức chân dung sống động của Vị Mục Tử Thần Linh mà Êdêkiel đã loan báo. Khi các kinh sư và người Pharisêu lẩm bẩm vì thấy Chúa Giêsu “tiếp đón phường tội lỗi và ăn uống với chúng”, Ngài đã không tranh luận với họ bằng lý lẽ, nhưng bằng một câu chuyện chạm đến trái tim: “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất?”.
Hành động “để chín mươi chín con ngoài đồng hoang” là một hành động phi lý, “điên rồ” và “gây tai tiếng” theo logic kinh tế của con người. Ai lại liều lĩnh sự an toàn của số đông vì một cá thể thất lạc? Chỉ có một trái tim yêu đến điên dại mới làm thế. Qua dụ ngôn này, Chúa Giêsu mạc khải cho chúng ta biết giá trị vô biên của một linh hồn duy nhất trong mắt Thiên Chúa. Đối với Ngài, không có ai là con số, không có ai là vô danh. Mỗi người chúng ta, dù lạc xa đến đâu, dù mang trong mình bao thương tích của tội lỗi và cuộc đời, vẫn là đối tượng của một cuộc tìm kiếm không mệt mỏi từ Thiên Chúa.
Thánh Augustinô, trong một bài giảng nổi tiếng, đã diễn tả sự kiên trì của vị mục tử: “Ta sẽ tìm lại con chiên đi lạc… Dù chúng muốn hay không, Ta vẫn làm. Dù cho các bụi gai trong rừng có làm Ta rách nát khi tìm kiếm chúng, Ta vẫn sẽ len lỏi qua mọi nẻo đường chật hẹp”. Tình yêu của Chúa là một tình yêu không bỏ cuộc, một tình yêu sẵn sàng chịu tổn thương để tìm lại chúng ta.
Hôm nay, khi chiêm ngắm Thánh Tâm Chúa Giêsu, chúng ta được mời gọi tự vấn: Tôi có nhận ra mình là con chiên quý giá mà Vị Mục Tử Giêsu hằng tìm kiếm không? Khi tôi vấp ngã, lạc lối, tôi có tin rằng Ngài đang đi tìm tôi, chứ không phải là đang chờ để trừng phạt tôi không? Hình ảnh người mục tử tìm thấy chiên, “vui mừng vác nó trên vai” là một lời mời gọi chúng ta hãy để cho Ngài tìm thấy, hãy để cho Ngài vác lấy gánh nặng của chúng ta. Sự trở về của chúng ta không phải là một gánh nặng thêm cho Chúa, mà là niềm vui lớn lao của Ngài. Và hơn thế nữa, chúng ta cũng được mời gọi mang lấy trái tim mục tử của Chúa. Có “con chiên lạc” nào trong gia đình, trong cộng đoàn, trong vòng bạn bè mà chúng ta đang bỏ mặc, xét đoán, hay xa lánh không? Xin Thánh Tâm Chúa dạy chúng ta biết yêu thương như Chúa đã yêu, biết tìm kiếm, băng bó và chữa lành, để chúng ta có thể trở thành những cánh tay nối dài của Vị Mục Tử Nhân Lành. Amen.


