Suy Niệm Lời Chúa
Thứ Ba Tuần 13 Thường Niên
Bài Tin Mừng hôm nay đạt đến đỉnh điểm trong một câu văn ngắn gọn nhưng chứa đựng toàn bộ mầu nhiệm cứu độ: “Thấy đám đông, Người chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt” (Mt 9, 36). Từ “chạnh lòng thương” trong tiếng Hy Lạp là splanchnizomai, một động từ rất mạnh, diễn tả một sự rung động từ tận nơi sâu thẳm nhất, từ chính “khung lòng” của một người. Đây không phải là một sự thương hại hời hợt từ trên cao nhìn xuống. Đây là trái tim của Thiên Chúa được tỏ lộ qua con người Đức Giêsu. Cái nhìn này chính là sự thể hiện hữu hình của chân lý mà Đức nguyên Giáo hoàng Biển Đức XVI đã khẳng định là “trái tim của đức tin Kitô giáo”: “Thiên Chúa là tình yêu” (Deus Caritas Est, 1).
Đức Giêsu nhìn thấy đám đông và chẩn đoán căn bệnh thiêng liêng của họ: “lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt”. Hình ảnh này không chỉ mô tả tình trạng của dân chúng, mà còn là một lời phê phán tinh tế nhưng mạnh mẽ đối với các nhà lãnh đạo tôn giáo thời đó. Nhóm Pharisêu, những người lẽ ra phải là những mục tử, lại trở thành gánh nặng. Thay vì dẫn dắt, họ lại làm cho dân chúng “khốn đốn và bị bỏ rơi”. Phản ứng của họ ngay trong trình thuật này đã cho thấy sự mù quáng đó: khi Đức Giêsu chữa lành người câm, họ lại nói: “Hắn dựa thế quỷ vương mà trừ quỷ” (Mt 9, 34). Thánh Grêgôriô Cả, trong tác phẩm kinh điển Quy Tắc Mục Vụ, đã cảnh báo rằng: “Không ai gây hại trong Hội Thánh nhiều hơn người có danh hiệu hay địa vị thánh thiện mà lại hành động xấu xa”. Nỗi đau của đám đông không chỉ đến từ sự thiếu vắng người chăn dắt, mà còn đến từ sự hiện diện của những người chăn dắt tồi. Nhu cầu về những mục tử đích thực, những người có trái tim trắc ẩn như Chúa Giêsu, là một nhu cầu cấp thiết của mọi thời đại.
Điều đáng kinh ngạc là phản ứng của Đức Giêsu trước cảnh tượng này. Lòng trắc ẩn của Ngài không dừng lại ở một cảm xúc, mà ngay lập tức chuyển thành một lời kêu gọi hành động. Có một mối liên kết nhân quả không thể tách rời giữa lòng thương xót và sứ vụ. Chính vì “chạnh lòng thương” mà Ngài nói với các môn đệ: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về” (Mt 9, 37-38). Cái nhìn của Chúa đã biến một đám đông lầm than, vất vưởng thành một “cánh đồng” đầy tiềm năng, một “mùa gặt” đang chờ đợi. Lòng thương xót là động lực của sứ vụ. Tình yêu của Thiên Chúa không bao giờ là một tình yêu thụ động. Trong Bài đọc 1, chúng ta cũng thấy một Thiên Chúa đầy năng động. Ngài không chỉ nhìn Gia-cóp từ xa; Ngài “vật lộn” với ông, tham gia vào cuộc đời ông một cách mãnh liệt để kéo ông vào một mối tương quan mới và ban phúc cho ông. Tương tự, Đức Giêsu không chỉ thương hại đám đông; Ngài muốn cứu chữa họ, quy tụ họ, và Ngài mời gọi các tín hữu cùng tham gia vào công việc đó.
Hành động đầu tiên mà Chúa Giêsu yêu cầu các môn đệ không phải là chạy ra đồng gặt, mà là “cầu nguyện”. “Hãy xin chủ mùa gặt…”. Lời mời gọi này đặt nền tảng cho mọi hoạt động tông đồ. Nó nhắc nhở rằng mùa gặt là của Chúa, sứ vụ là của Chúa, và chính Ngài là Đấng sai thợ gặt. Cầu nguyện giúp người tín hữu không biến sứ vụ thành công việc của riêng mình, mà luôn ý thức mình chỉ là những người thợ được sai đi. Lời cầu nguyện này trước hết là lời cầu nguyện cho các linh mục. Thánh Gioan Vianney, một mẫu gương sáng ngời của người mục tử-thợ gặt, đã nói: “Chức linh mục là tình yêu của Trái Tim Chúa Giêsu” và “một mục tử tốt lành theo trái tim Thiên Chúa là kho tàng quý giá nhất mà Chúa có thể ban cho một giáo xứ”. Khi cầu nguyện cho ơn gọi, là cầu xin Chúa ban cho thế giới những trái tim linh mục biết “chạnh lòng thương” như Trái Tim Chúa. Nhưng lời mời gọi trở thành “thợ gặt” không chỉ dành riêng cho các linh mục. Mỗi Kitô hữu, qua Bí tích Rửa tội, đều được mời gọi tham gia vào cánh đồng truyền giáo của Chúa. Mỗi người được mời gọi trở thành một “ốc đảo của lòng thương xót”, như lời Đức Thánh Cha Phanxicô, ngay trong môi trường sống của mình.
Lời Chúa hôm nay là một lời chất vấn và mời gọi khẩn thiết. Liệu người tín hữu có dám để cho cái nhìn “chạnh lòng thương” của Chúa Giêsu chạm đến trái tim mình không? Liệu họ có nhìn thấy những người “lầm than vất vưởng” trong gia đình, nơi làm việc, trong xã hội của mình không? Để đáp lại lời mời gọi này, mỗi người có thể thực hiện hai điều cụ thể: thứ nhất, dành ít phút mỗi ngày để cầu nguyện cách đặc biệt cho các linh mục đang phục vụ và cho có thêm nhiều ơn gọi linh mục và tu sĩ thánh thiện, như chính Chúa Giêsu đã yêu cầu. Thứ hai, trở thành “thợ gặt” bằng một hành động bác ái cụ thể. Đó có thể là một lời thăm hỏi người cô đơn, một sự giúp đỡ người gặp khó khăn, hay một lời cầu nguyện cho người đang đau khổ. Đó chính là cách thực thi các mối thương người mà Hội Thánh dạy, và làm cho lòng thương xót của Chúa trở nên hữu hình. Xin Chúa, là Chủ mùa gặt, ban cho các tín hữu trái tim của Vị Mục Tử Nhân Lành. Xin cho các tín hữu biết “chạnh lòng thương” trước nỗi đau của tha nhân, và biết hăng say đáp lại lời mời gọi của Chúa qua lời cầu nguyện và phục vụ, để Nước Chúa được lan rộng và nhiều người được quy tụ về trong đàn chiên duy nhất của Ngài. Amen.


